Cây cầu vô dụng nhất thế giới: Đó là cây cầu Puente Sol Naciente (Cầu mặt trời mọc), ở Choluteca, Honduras. Nó không có đường đến, cũng không có đường đi, nó nằm ở kế bên con sông mà mình cần bắc qua. KẾ BÊN! (như hình)
Không hề có một lỗi kĩ thuật nào của kỹ sư cả, tất cả đều hoàn hảo. Nó từng là cây cầu hiện đại nhất, lớn nhất, tự hào nhất, được người Nhật xây dựng ở Mỹ Latin năm 1996.
Nhưng, chỉ vài tháng sau khi cây cầu được khánh thành năm 1998, thì cơn bão Mitch lịch sử ập đến. Mưa liên tiếp, dồn dập trong 4 ngày đêm, lượng nước mưa lên đến 1905mm, giông bão gió giật cấp, cướp đi sinh mạng của 7000 người, cuốn trôi nhà cửa, của cải, làng mạc, đường đi.
Một thứ duy nhất còn nguyên vẹn: cây cầu.
Nhưng vấn đề cũng nằm ở đó. Khi đường xá đều bị phá hủy, thì lấy gì để đi đến cây cầu đây?
Chưa dừng lại ở đó, cơn bão còn làm thay đổi cả dòng chảy của con sông, làm nó chảy chệch sang một hướng khác, kế bên cây cầu. Từ đó cây cầu bị cô lập, không có đường đến, cũng không có đường đi, không bắc qua được con sông cần bắc, cây cầu không đi đến đâu cả. Hiện đại và kiên cố quá, cũng là một cái tội…
Vậy nên mới thấy, mọi thứ thật vô thường.
Ta tập trung quá nhiều vào giải pháp hoàn hảo cho vấn đề mà quên rằng chính vấn đề cũng sẽ thay đổi. Năm Covid này, có ai nhận ra những tính toán chắc nịch của mình bất ngờ trở nên vô nghĩa?
Bức hình này ám ảnh mình hoài. Có những điều mà bây giờ mình đang thấy vô cùng quan trọng, có những điều mà mình vật vã vì nó, sống chết vì nó, đắm đuối vì nó, chiến đấu và hi sinh vì nó... Có khi nào nó bỗng trở nên vô nghĩa hay ko?
Đâu có gì là mãi mãi. Cái nghề nhiếp ảnh này cũng vậy.
Lucas nhớ ngày xưa nhiếp ảnh gia là những-người-giàu-sẵn. Thật vậy, một bộ máy ảnh ngày xưa đắt hơn cả chiếc ô tô, người thường cực kỳ hiếm mua được những thiết bị nhiếp ảnh chuyên nghiệp. Để được học chụp ảnh, người ta tính bằng cây vàng, bằng số tiền để mua một căn nhà. Vậy nên, một bộ hình chụp ra rất đắt đỏ. Hoa hậu diễn viên thời Giáng My, Lý Hùng, phải được photographer nổi tiếng chụp mới được công nhận. Photographer thời trước quyền lực không khác gì Creative Director của tạp chí hay đạo diễn phim. Các tiệm ảnh trong Sài Gòn ngày xưa nằm san sát hai bên đường Nguyễn Huệ, con đường xa xỉ bậc nhất.
Giờ đây thì sao, một bộ hình của studio có chỗ chỉ... 286,000đ, một album cưới chỉ... 1,500,000đ. Quá dễ dàng để mua được một cái máy chụp chuyên nghiệp, thậm chí các trường cấp 3, học sinh dùng toàn fullframe chụp phà phà. Photographer ngày nay cũng có người this, có người that, có những người làm cho chữ nhiếp-ảnh-gia bị méo mó. Smartphone và các phần mềm chỉnh sửa ngày càng đẹp, ảnh nét, màu ảo, và phát triển vượt trội mỗi năm. Liệu đến lúc nào đó, người ta không còn cần nhiếp ảnh gia được học hành và đầu tư thiết bị chuyên nghiệp nữa?
Thế giới thay đổi, thời thế thay đổi, và chúng ta cũng phải thay đổi thôi. Lucas hy vọng các bạn và các em học viên luôn vững tâm với nghề ảnh, vì ngoài những khó khăn (do đợt Covid vừa rồi gây ra), cũng có rất nhiều cơ hội mới (ví dụ: Covid xong rất nhiều đối thủ cạnh tranh của mình phải đóng cửa, thị trường trống).
Không chỉ làm những gì hiện nay đang làm, phải giỏi hơn, phải chuyên hơn, luôn luôn làm mới cảm xúc, liên tục học thêm kiến thức, cập nhật công nghệ mới. Để mình có thể linh hoạt thay đổi trước khi thế thời đổi thay.
( sưu tầm và viết thêm)